Thư tình: Gửi miền tuổi thơ trong tôi

Sự kiện: Tâm sự blog radio

Những năm tháng ấy là cả một khoảng trời trong veo mà tôi đã không thôi nhớ về.

Ngày cái Miên theo chồng về dinh, tôi và nó còn chưa kịp đón sinh nhật tuổi 19 cùng nhau. Mắt ngân ngấn nước, tôi chỉ muốn khóc òa lên như thuở còn cởi truồng tắm mưa mong có một phép màu nào đó đưa hai đứa quay trở lại khoảng trong veo cách đây tròn 10 năm.

Tôi và Miên cùng lớn lên tại một vùng đất dào dạt nắng và chan chứa mưa nơi khúc ruột của mảnh đất hình chữ S. Mảnh đất nắng lắm mưa nhiều đã lấy đi của con người nơi đây nhiều thứ nhưng đã mang đến cho hai tôi cái mang tên “tuổi thơ” đẹp và hồn nhiên.

Ngay từ khi còn học trường làng cách nhà một đoạn không xa, tôi và nó đã í ới gọi nhau khi còn tờ mờ sáng, xắn quần lên tận bẹn, đeo bao “con cò” đựng sách vở vào cổ rồi cùng nhau lội qua con đường làng nhão nhẹt bởi đất đỏ mỗi mùa mưa về. Ngày ấy, người ta thường gọi quê tôi là xứ đất đỏ An Lộc cũng chính vì con đường này. Ấy thế mà hai đứa tôi lại tỏ ra thích thú với trò lấy đất đỏ nhào nhào nặn nặn đủ hình thù và những bước chân phát ra tiếng “xèo xèo” bởi con đường trơn như mỡ. Những buổi chiều nghỉ học là khoảng thời gian sung sướng lạ kì. Thiên đường của chúng tôi là cánh đồng rộng mênh mông ngay đầu làng. Hai đứa con gái với chân đất áo cộc, tóc xén ngắn lên tận tai mà ngày ấy người ta bảo là tóc tém Mỹ Linh, cứ thế chạy nhảy khắp đồng ruộng trơ gốc rạ với cơ man nào là trò chơi. Khi thì thả diều, lúc lại chơi trốn tìm dọc những bờ đất đắp cao hay con mương cạn nước mùa khô. Mùa mưa, hai đứa lại theo anh hai tôi đi mò cua bắt cá, thả bè chuối len lỏi qua những cánh đồng xơ xác sau mùa lũ. Hai đứa đã có một khoảng trời thơ ấu vô tư lự như thế!

Ở xứ An Lộc cát nhiều hơn đất như thế này thì những đứa trẻ khi lớn lên đều phải tham gia vào cuộc mưu sinh của gia đình. Tôi và Miên cũng không ngoại lệ. Ngày đó hai đứa một buổi cắp sách đến trường, một buổi ra đồng chăn trâu cắt cỏ. Tôi và Miên đã lớn lên với những chiều ngồi vắt vẻo trên lưng trâu, hết ngày này qua ngày khác, mùa rạ này nối tiếp mùa rạ kia. Những năm tháng ấy là cả một khoảng trời trong veo mà tôi đã không thôi nhớ về. Nhớ cả khuôn mặt lem luốc dính đầy nhọ của cái Miên khi cặm cụi nhóm lửa nướng khoai mà hai đứa đào được ngoài ruộng. Nhớ cả những giọt mồ hôi lấm tấm khuôn mặt đen nhẻm của hai đứa những trưa đi dọc đường ray lượm những vỏ chai, lon và bất kể thứ gì có thể dùng được mà khách đi tàu vứt xuống. Tôi và Miên đã có một tuổi thơ “dữ dội” như thế!

Thư tình: Gửi miền tuổi thơ trong tôi - 1

Dường như những gì đã qua luôn khiến con người ta tiếc nuối… (Ảnh minh họa)

Hai đứa đã có một khoảng trời bé thơ đẹp, đã cùng nối khố mà lớn lên từng ngày, cho đến khi… Bước vào cấp 3, tôi thi đỗ và theo học tại ngôi trường danh tiếng nhất nhì tỉnh. Còn cái Miên thì trở thành học sinh của một ngôi trường vừa mới lên công lập được vài ba năm. Do môi trường học tập tốt, tôi thênh thang bước vào giảng đường đại học. Niềm vui và cả sự tự hào khiến tôi quên mất rằng có một người đã dừng chân lại trên cuộc “hành trình đôi”. Cái Miên đành khép lại ước mơ giảng đường, ở nhà chăm sóc người mẹ bị liệt cột sống và kiếm tiền nuôi cha say xỉn suốt ngày. Sự mặc cảm, tủi thân và cả tiếc nuối dồn cả vào đôi mắt Miên chiều hôm tôi tạm biệt nó ra thành phố theo đuổi giấc mơ đại học, “mày cố gắng học luôn phần của tau nghe” – nó nắm tay tôi khẽ cất tiếng. Bóng tre ôm cả đầu làng, ôm lấy tuổi thơ của hai đứa mà dỗ dành, ôm cả đôi vai gầy đang run lên bần bật của Miên mà vỗ về…

Bước chân vào quãng đời sinh viên, tôi vẫn nuôi dưỡng khoảng trời thơ bé đó, vẫn thèm cái cảm giác cùng Miên tung tăng dưới mưa té nước vào nhau. Tôi vẫn đang say mê với màu áo xanh của tuổi trẻ, của nhiệt huyết, của ước mơ thì nhận được tin cái Miên lên xe hoa về nhà chồng. Dang dở mười tám, dang dở cả những mơ mộng tuổi xuân, Miên tìm cho mình một chỗ dựa để san sẻ gánh nặng gia đình, lo cho người mẹ bệnh tật và người cha đổ đốn. Tặc lưỡi, âu cũng là số phận…

Ngày đó tôi và cái Miên chỉ mong lớn thật nhanh để được mặc những bộ đồ sạch hơn, đẹp hơn và không còn lem luốc như thuở lên mười. Vậy mà khi đang đứng trước ngưỡng cửa hai mươi phơi phới xuân lại mong được trở về thời thơ bé để chia nhau một cây kẹo, thay phiên nhau ăn một cây kem. Dường như những gì đã qua luôn khiến con người ta tiếc nuối…

Tự khi nào những tháng ngày rong chơi trên trên ruộng đồng như chú chim sẻ nhảy nhót gặp mùa phơi rạ chỉ còn trong đáy mắt thăm thẳm chiều buồn của hai đứa…

Ông Nguyễn Nhật Ánh ơi, liệu ông còn tấm vé nào về tuổi thơ như ông đã viết không? Cho con xin hai vé!

***

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Nguyen Dung ([Tên nguồn])
Tâm sự blog radio Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN